Nụ cười của nắng

Thỉnh thoảng tôi vẫn đọc một vài lời khen, ca ngợi và thậm chí là tỏ tình dành cho Phong trên trang confession của trường. Có cái giấu tên, có cái chẳng ngại ngần công khai tên tuổi và hầu như tất cả những confess ấy đều tập trung vào nụ cười đặc biệt của cậu.

"Nụ cười của anh đẹp quá, như đang tỏa nắng vậy. Anh có bạn gái chưa, nếu chưa thì cho em một sắc xuất nhé, mà nếu có rồi thì cũng kệ, em vẫn sẽ theo đuổi anh. :)))".

Những confess kiểu vậy dành cho Phong tuần nào cũng có, mấy đứa bạn thân tag Phong vào, cậu ấy đọc rồi chỉ like, thỉnh thoảng comment bằng mấy biểu tượng ngộ nghĩnh đáng yêu chứ chưa bao giờ nói điều gì về chúng cả. Phong lúc nào cũng thế, bí ẩn và mơ hồ như làn sương trong những buổi sáng mùa đông. Không ai nắm bắt được những suy nghĩ của Phong nên cũng chẳng ai biết được cậu đang nghĩ gì về mấy lời thú nhận ấy. Thích thú hay không bận tâm? Tôi luôn muốn biết cảm giác của Phong nhưng lại ngại không dám hỏi, dẫu sao....tôi có là người yêu của cậu. Thế mới biết, hóa ra giữa những người yêu nhau vẫn luôn tồn tại những khoảng cách vô hình như thế.


"Phong nhà mày bữa nay nổi quá, cẩn thận giữ cho chắc nha mày. Nhất là mấy đứa khóa dưới ấy, tụi trẻ bây giờ càng ngày càng đáng yêu lại giỏi giang, Phong nhà mày có khi lại xiêu lòng trước em nào thì chết".

Tôi không bất ngờ trước lời cảnh báo của Linh, nó hay lo xa và hay lo mấy điều vớ vẩn. Nhưng có vẻ như chuyện này chẳng hề vớ vẩn tẹo nào. Người ta vẫn thường nói dù có tin tưởng ai đến mấy cũng phải giữ lại cho mình 1% nghi ngờ, nên nỗi lo sợ sẽ mất Phong dù không rõ ràng nhưng vẫn hiện diện ở một nơi nào đó trong tim. Hơn nữa như Linh nói, cậu ấy đang nhận được sự chú ý của khá nhiều người trong trường như một ngôi sao sáng muộn. Biết đâu ngày nào đó, chỉ là biết đâu thôi, Phong sẽ đổi thay và biến thành một người khác, mà ở con người ấy tôi đã không còn quan trọng nữa rồi.


"Bữa nay cậu có đọc confess trên facebook trường không Vy?"

Phong bất ngờ hỏi tôi khi hai đứa ngồi ăn ở canteen, tay cậu vẫn loay hoay chuyển những miếng dưa leo từ đĩa tôi qua đĩa cậu và chuyển những miếng sườn nướng theo chiều ngược lại. Tôi không thích ăn dưa leo nên bữa nào hai đứa đi ăn cùng nhau Phong thường lấy chúng về hết đĩa mình. Chỉ chuyện nhỏ ấy thôi nhưng cũng đủ để tôi luôn thấy ấm lòng.

"Ừ, tớ chẳng muốn đọc nó đâu, mà nó cứ hiện lên trước mắt tớ đấy chứ".

"Cậu có thấy khó chịu không, vì mấy confess về tớ ấy".

Phong khẽ lấy tay gạt mấy sợi tóc bướng bỉnh xõa trước mặt tôi, chăm chú nhìn về phía đối diện để chờ đợi một câu trả lời.

"Không, có gì đâu mà khó chịu".

"Thật á, cậu không ghen hay lo lắng điều gì à?".

"Không". Tôi trả lời cương quyết, mặt vẫn cắm cúi vào đĩa sườn nướng, cho đến khi ngước lên nhìn thì thấy khuôn mặt có vẻ ngạc nhiên xen lẫn với thất vọng của Phong. Đến lúc này tôi mới chợt nhận ra mình vừa nói sai điều gì đó, vì thật ra trong lòng tôi nỗi sợ một ngày sẽ mất Phong cứ đang dần dần lớn lên. Có lúc tôi cũng tự hào và hãnh diện khi chàng trai của mình là hình tượng theo đuổi của nhiều người, nhưng được yêu quý nhiều liệu có khi nào người đó lại đổi thay không? Tôi nói "không" quả quyết lắm , đến mức Phong còn nghĩ tôi nói thật và cậu giả vờ giận dỗi khi thấy người yêu mình chẳng hề biết hờn ghen, nhưng cậu đâu biết rằng trong tôi là những đợt sóng lòng không khi nào ngừng nghỉ vì yêu thương đôi lúc thật mơ hồ.

"Những ai yêu nhau thật lòng sẽ cảm thấy ghen hoặc lo lắng khi đối phương được nhiều người để ý, còn cậu không cảm thấy gì, tức là...".

"Tức là tớ không yêu cậu thật lòng hả?".

Tôi xen ngang vào câu nói của Phong cùng vài cái gõ vào đầu cậu. Phong cười xòa: "tớ chỉ đùa thôi mà, dẫu sao cậu không thích tớ, tớ vẫn giữ chặt tay cậu, không bao giờ buông". Tôi định cốc đầu cậu thêm vài cái nữa vì câu nói đùa ấy nhưng thấy mọi người xung quanh đang đổ dồn ánh mắt về mình nên đành thu tay lại. Tôi tặng Phong một cái lườm cảnh báo mặc cho niềm vui sướng đang nhảy múa loạn xạ ở trong đầu, cậu ấy nói sẽ ko bao giờ buông tay tôi cả và hạnh phúc trong tình yêu của một cô gái tuổi 20 cũng đâu cần điều gì lớn lao hơn thế.

Không nhiều người biết tôi và Phong là một cặp vì chúng tôi rất ít khi thể hiện tình cảm chốn đông người. Những đôi yêu nhau vẫn thường không ngần ngại mà nắm chặt tay nhau khi dạo bước dưới sân trường, còn tôi và cậu chỉ bước đi song song. Phong bảo không muốn người ta bàn tán về chuyện tình cảm của mình, tôi thì không muốn phải ngại ngùng trước những lời trêu chọc của bạn bè nên cả hai quyết định yêu nhau trong yên lặng. Chỉ là yêu thôi mà, cũng đâu cần phải để cả thế giới biết đâu, chỉ cần thế giới của chúng tôi luôn bình yên và hạnh phúc là đủ rồi.
      ***
"Xinh gái, đáng yêu, học giỏi, là chủ nhiệm của câu lạc bộ văn nghệ của trường, thật sự quá toàn diện".
Ngồi cạnh tôi cả một buổi tối, Linh chỉ luyên thuyên nói về một cô gái xa lạ nào đó mà tôi chẳng thèm bận tâm. Cho đến khi bực mình với thái độ dửng dưng của tôi, nó mới hét lên một câu quan trọng:
"Con bé đó đang công khai theo đuổi thằng Phong nhà mày đó".

 "Sao cơ?". Tôi giật mình rời mắt khỏi cuốn tập, lắp bắp hỏi lại Linh.

Linh lại bắt đầu kể lể, câu chuyện về những tin đồn vô căn cứ mà bà tám là nó nghe được. Cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài việc một cô gái tên Nhi đã nói thích Phong trong một lần chơi trò nói thật và người khác cứ nghĩ Phong chưa có người yêu nên đã gán ghép nhiệt tình. À thêm nữa, họ trông có vẻ xứng đôi.
"Nghe tụi nó đồn thì hôm ấy Phong tỏ ra ngượng ngùng và không nói được gì cả. Lẽ ra phải kêu mình đã có người yêu rồi để cho con bé kia không hy vọng chứ."
"Sao mà nói thế được, người ta đang chơi vui như vậy, nếu cậu ấy nói mình đã có người yêu thì chẳng ra làm sao".
Cái giọng có đôi phần chống chế và giận dữ của tôi làm Linh sững sờ. Tôi biết mình đang bảo vệ Phong và bảo vệ niềm tin của chính mình. Là Phong cơ mà, cậu ấy không phải là người dễ thay lòng đâu, chắc chắn đấy.

Phong là người coi trọng tính riêng tư nên dù cậu ấy chẳng đả động gì đến việc được một cô nàng dễ thương tỏ tình thì tôi cũng không bao giờ hỏi đến. Dạo gần đây chúng tôi ít nói chuyện với nhau, vì tôi bận đi làm còn Phong bận chuẩn bị mấy dự án xã hội của trường. Nhi và Phong hoạt động trong cùng một câu lạc bộ. Tôi biết điều ấy vì có một lần bắt gặp họ cùng nhau đi dán băng rôn quảng cáo cho một chương trình sắp diễn ra. Khi vô tình chạm mặt tôi, Phong giới thiệu cô gái ấy là chủ nhiệm câu lạc bộ của cậu. Phong chẳng có gì gọi là lúng túng khi đứng trước tôi và Nhi, thái độ bình tĩnh đến mức thản nhiên của cậu khi đó làm tôi yên tâm hơn về mối quan hệ của hai người, bởi nếu có điều gì mờ ám chắc chắn cậu đã chẳng thể vui vẻ tự nhiên đến vậy. Chỉ có điều Phong đã giới thiệu với cô gái ấy rằng tôi là bạn cùng lớp của cậu, chứ không phải là người yêu. Tôi vội vã chào họ rồi bước qua thật nhanh để ngăn không cho Phong nhìn thấy sự u ám đang hiện dần lên trong đôi mắt nhỏ một mí của tôi.

Ngày tôi và Phong bắt đầu một mối quan hệ mới đặc biệt, cậu là người đơn giản và trầm lắng. Bây giờ cậu năng động và nổi bật hơn, chỉ có nụ cười ấm áp thu hút mọi ánh nhìn là không thay đổi. Tôi yêu cậu từ nụ cười ấy, nó giống như thứ biệt dược diệu kỳ làm tâm trạng tôi dù tồi tệ đến đâu cũng vui lên được. Lâu lắm rồi tôi không thấy nụ cười nở trên môi cậu, không phải vì cậu không hay cười mà là vì chúng tôi ngày càng ít gặp nhau hơn trước. Trong đầu tôi là những mớ hỗn độn lạ lùng, có lúc nước mắt tự dưng nhạt nhòa chỉ vì một vài confession mà nếu là trước kia tôi đã chẳng thèm quan tâm đến nó.

"Vậy là anh Phong đã thuộc về chị Nhi. Ganh tị với chị đó quá à".

"Nhi với Phong đẹp đôi quá nhé, uổng công tôi cưa cẩm mãi mà Phong không đổ, thôi thì chúc hai người hạnh phúc".

Vẫn như mọi khi Phong không có ý kiến gì với mấy confess đó, chỉ có cô gái kia comment với mấy cái mặt cười vui sướng và một cô gái khác đang ngồi khóc trước màn hình máy tính của mình. Cuộc đời là những trái ngang, là chiếc chong chóng quay theo chiều của gió, là những dấu chấm lạnh lùng chỉ chờ ngày được đặt xuống. Mập mờ, khó hiểu và không thể tin, tôi gọi điện cho Phong mong nhận được một lời giải thích. Sao cậu ấy có thể lặng im khi bạn gái cậu đang khổ sở với ngàn câu hỏi trong đầu, đang mỏi mệt về tin đồn tình cảm giữa cậu và một cô gái khác. Tôi gọi, nhưng cậu không bắt máy. 1 cuộc, 2 cuộc đến tận cuộc gọi thứ 20, tôi mới nghe được giọng cậu ấy, giọng nói giận dữ như có lửa thiêu:

"Vy à, tớ đang bận, sao cậu gọi nhiều vậy".

Và chưa kịp nghe tôi nói một lời nào, Phong đã tắt máy, tôi buông thõng hai tay, chiếc điện thoại rơi thẳng xuống sàn.


"dẫu sao cậu không thích tớ, tớ vẫn sẽ giữ chặt tay cậu, không bao giờ buông". Vậy nếu tôi yêu cậu thật nhiều thì sao, lẽ ra cậu phải giữ tôi chặt hơn chứ, sao lại vội vã bỏ rơi tôi. Vì cô gái kia quá hoàn hảo, vì tôi là một kẻ mang đầy khiếm khuyết hay vì cậu chưa bao giờ yêu tôi thật lòng? Phong à, nụ cười cậu thuộc về nắng vậy trái tim cậu thuộc về ai?


Sốc, mệt mỏi, tôi xin phép nghỉ học vài ngày. Phong với sự thiếu vắng tôi đã chẳng hề gọi điện hay nhắn tin hỏi han. Cách cậu ấy hành động như thể mọi chuyện giữa chúng tôi đang tiến gần đến hai từ kết thúc. Tôi vẫn chưa được nghe một lời giải thích nào từ cậu nên mọi thứ vẫn còn mập mờ lắm, tôi vốn không tin vào mấy thứ mập mờ vô căn cứ nên vẫn chờ đợi một điều gì đó rõ ràng hơn và hy vọng rồi tất cả sẽ ổn, rồi Phong sẽ trở về bên tôi, rồi tất cả những tin đồn kia chỉ là thử thách.

Và điều rõ ràng ấy cũng đến, không chính thức bằng một lời nói nhưng nó đủ công khai để một đứa ngốc nghếch nhất trên đời cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Ngày tôi đi học lại, tôi nhìn thấy Phong, định vẫy tay gọi cậu rồi sẽ giả vờ tỏ vẻ giận dỗi, trách móc cậu để xem cậu ấy sẽ nói điều gì. Nhưng tôi đã dừng lại, khi nhìn thấy nụ cười của cậu với ánh nắng đang lướt nhẹ trên môi. Cậu ấy đang cười nhưng với một người khác. Tay cậu nắm chặt một bàn tay dạo bước trên sân trường trong tiếng hò reo trêu chọc của mọi người. Tất nhiên, bàn tay ấy không là của tôi vì bàn tay tôi đang run rẩy lạnh lẽo giữa mùa hè. Phong này, nụ cười cậu thuộc về nắng và trái tim cậu cũng thuộc về một người khác rồi.

Tình yêu đến vì điều gì - tôi không biết, nên lúc nó ra đi rồi, tôi cũng chẳng hiểu là tại sao. Lý do vốn dĩ là xa xỉ cho một yêu thương đã chấm hết rồi.